Siêu mẫu Hà Anh: " Tôi nợ chính tôi, hạnh phúc của chính mình "

Tôi quen với anh giữa quãng đường chia tay với một mối tình sâu đậm… Tôi chẳng bao giờ kiếm tìm cho mình một tình yêu. Ngược lại, nó cứ tìm đến tôi. Thực sự, tôi cũng không hiểu, mình có thực sự yêu anh hay không? Hay đó chỉ là một chút tình cảm bồng bột, lãng mạn…
Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi là tại một bữa tiệc. Tôi bước vào căn phòng, cùng một người bạn trai của tôi lúc bấy giờ. Tôi là người của công chúng, và tôi không thích thể hiện tình cảm của mình trước công chúng.
Anh kể với tôi, từ giây phút ban đầu anh nhìn thấy tôi, anh biết mình sẽ bị “rắc rối” to rồi…
Như mọi lần, tôi lướt qua khán phòng, dường như cả khán phòng thuộc về tôi, khi tôi mỉm cười, ôm hôn, bắt tay những đối tác, khách mời… Tôi như một “nữ ngoại giao” nhiều hơn là một ngôi sao giải trí. Mọi người đều cảm thấy rằng họ biết tôi, và tôi biết họ. Mặc dù, không phải lúc nào tôi cũng nhớ hết từng khuôn mặt… Tôi không nhìn thấy anh, cũng chẳng nói chuyện với anh.
Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để anh nhớ tới một cô gái mặc váy dài màu xanh.
Nói thực nhé, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi được nghe thấy một người đàn ông, nhớ về tôi, và trang phục tôi mặc trong giây phút họ gặp tôi, từ nhiều năm trước…Đối với họ, đó là một minh chứng cho sự ấn tượng của tôi đối với họ. Bởi đàn ông, có bao giờ để ý đến trang phục phụ nữ, nói gì đến màu sắc của chúng!

Siêu-mẫu-Hà-Anh

Siêu mẫu Hà Anh

Thế rồi số phận run rủi tôi bước lên chiếc máy bay mà anh cầm lái. Tôi không rõ với hiểu lầm gì mà tôi tỏ ra không hài lòng với cô tiếp viên hàng không. Anh đi từ buồng lái xuống hỏi tôi có sao không và mời tôi ngồi ở khoang hạng nhất. Tôi từ chối, trong lòng còn bực bội, về chỗ của mình. Đeo kính mắt, quấn chăn, tôi thiếp ngủ! Tôi đã quá quen và mệt mỏi với những chuyến bay dài giờ đã trở thành “cơm bữa” của mình.
Chẳng hiểu vì sao, trước khi nhắm mắt, tôi nhớ đến ánh mắt anh nhìn tôi, như có một điều gì vương vấn trong ánh mắt đó mà tôi không lý giải được.

Máy bay đáp, tôi bước xuống và nhanh chóng đi lấy hành lý. Anh nhanh chóng từ chỗ nào bước tới sóng bước với tôi, hỏi rằng tôi có ổn không! Tôi mỉm cười lịch sự và cám ơn anh.
Chúng tôi chào tạm biệt. Tôi bước đi và không hiểu sao ánh mắt anh như vương vấn và như muốn nói với tôi điều gì.

Tôi không kiếm tìm tình yêu, cũng chẳng mấy khi để ý đến cánh đàn ông. Tôi chẳng nhớ nhìn anh thế nào, cao bao nhiêu, đến từ đất nước nào… Tôi chỉ nhớ có một điều gì đó trong một ánh mắt, nụ cười đó, làm cho tôi thoáng băn khoăn.
Tôi nhấc điện thoại gọi và kể cho đứa em gái mình về “sự cố” này. Hai chị em khúc khích cười. Tôi không có thói quen làm quen, cũng không muốn ai làm quen mình.
“Cái gì đến sẽ đến!” Tôi luôn nhủ thầm “chẳng có gì mà phải khiên cưỡng vội vàng”

Một năm sau, tại một sự kiện thời trang, sau khi hoàn thành những phỏng vấn truyền hình và làm hài lòng cánh phóng viên với những màn chụp ảnh, tôi tự cho phép mình thưởng thức một ly Cocktail, và trong lúc tôi còn đang mơ màng mông lung với ý nghĩ riêng của mình thì anh bước tới, giới thiệu về bản thân mình và hoàn cảnh chúng tôi từng gặp gỡ.
Tôi ồ lên thích thú, bởi đúng thế, làm sao tôi quên được “sự cố” thú vị ngày nào.
Như đã quen biết anh từ lâu, lần này, anh đưa cho tôi số điện thoại của anh và tôi hứa, sẽ liên lạc anh để chúng tôi đi uống nước.

Và thế là chúng tôi quen với nhau. Tôi cảm thấy mình như sống trong tình yêu của thủa 17,18, sống lại trong sự lãng mạn, nồng cháy… Tôi chẳng biết mình có yêu anh không, nhưng kệ, tôi cứ để mình được hưởng cảm giác lãng mạn hiếm có này… Nhưng rồi có lẽ, người ta nói, tình yêu cần nhiều yếu tố giao thoa để tạo nên cái duyên… đúng người, đúng thời điểm… Chỉ mới sau mấy tháng quen nhau, anh đã muốn chúng tôi xây dựng một tương lai lâu dài bên nhau, và điều này thì tôi không thể… Tôi chưa sẵn sàng với điều này và vì vậy, tôi đã chạy trốn khỏi nó…

2 năm sau, tôi đã không bao giờ gặp lại anh, để anh quên tôi đi, và để tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đến với một người yêu tôi và tôi cũng yêu anh. Có lẽ, chúng tôi đang ở thời điểm phù hợp hơn cả… Và với tất cả những nhìn nhận về bản thân mình và những cái nết “khó chiều” của mình trong những mối tình trước, tôi bù đắp cho tình yêu mới của mình. Tôi đã bắt đầu mềm mại hơn, đỡ bướng bỉnh hơn một chút, và tôi đã bắt đầu phần nào thừa nhận tình cảm của mình trước công chúng.

2 năm sau kể từ ngày tôi nhắn một tin nhắn nói rằng tôi không còn là bạn gái của anh nữa… tôi đồng ý gặp anh để chào tạm biệt, trước ngày anh chuyển công tác sang một đất nước khác.

“Chào em” Anh bước ra khỏi xe nhìn tôi mỉm cười. Tôi nhìn ra sự bối rối ở anh. Vì tôi biết, anh vẫn không thể quên được tôi.
“Chào anh! Thật đúng hẹn” Tôi mỉm cười, cố tỏ vẻ bình thường và thản nhiên như hai người bạn.
Chúng tôi bước lên nhiều thang máy, lên tầng 52, nơi quầy bar với thiết kế như khoang máy bay nhìn ra đường phố Sài Gòn. Sau những xã giao ngượng nghịu và bối rối, chúng tôi đã có thể trò chuyện thoải mái hơn.
Tôi cảm thấy vui, vì có lẽ chăng chúng tôi đã trưởng thành và có thể trở thành người bạn.
Anh biết, tôi đã có bạn trai mới và vì vậy, tôi không ngần ngại nhắc về bạn trai mới của mình với một người quen đi qua hỏi thăm. Tôi không muốn, mọi người hiểu nhầm về tôi, không phải vì tôi quan tâm đến người ta nghĩ gì về mình, mà tôi quan tâm đến người ta nghĩ gì về bạn trai của tôi, người tôi yêu và bảo vệ.

Nhiều lần anh nhắc về những người bạn chúng tôi cùng biết, về những nơi chúng tôi từng đến cũng như nói rằng anh đã từng yêu tôi đến thế nào…
Tôi lảng tránh đề tài này và chúc mừng anh về những cơ hội mới, những miền đất mới. Tôi không muốn khơi gợi lại quá khứ, điều đó chẳng để làm gì. Anh thắc mắc rằng vì sau, lúc trước tôi lại không cởi mở trái tim mình với anh, rằng tôi là người con gái duy nhất mà anh yêu trong cuộc đời này, rằng những tháng chúng tôi quen nhau là những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời anh.
Tôi cười thoái thác “tại anh chưa quen tôi lâu hơn để biết về những thói hư tật xấu của tôi đấy thôi” Anh trả lời ngắn gọn “Anh không quan tâm, em đã là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn!”

Anh hơn tôi hai tuổi, cao lớn, và nhiều người nói rằng anh đẹp trai (cho dù tôi có từ chối điều này) – Nếu như tôi là bất cứ cô gái nào khác, tôi đã lạc vào ánh mắt xanh lá cây sâu thẳm của anh- Nhưng không, tôi là một cô gái bướng bỉnh và bất cần… Có khi, chính cái vẻ hồn nhiên, bất cần của tôi lại làm cho những chàng trai say mê, vì họ cảm giác rằng họ không “làm chủ” được tôi.

Chúng tôi rời quán bar và đi tìm chỗ để ăn tối. Anh biết tôi thích chỗ vắng vẻ, mà muộn thế, mọi chỗ đều vắng cả.
Chúng tôi ngồi ăn, và mặc tôi có viện ra chuyện trên trời dưới biển, anh vẫn nói về tình yêu anh dành cho tôi vẫn không hề thay đổi trong suốt 2 năm qua, rằng nếu tôi chỉ cần nói một tiếng, anh sẽ ở lại, rằng hãy gật đầu, anh sẵn sàng quỳ xuống cầu hôn tôi làm vợ, rằng, không một ngày nào trôi qua mà anh ngừng nghĩ về tôi…
Thực sự tôi không muốn nghe những điều này, chúng làm tôi rối trí. Tôi đã yêu một người và người đó cũng yêu tôi!
Rồi anh rút ra từ trong túi sợi dây chuyền mà anh tặng tôi. Khi tôi rời bỏ anh, tôi không hề nghĩ đến những món quà mà anh đã tặng. Đối với tôi, vật dụng dù có giá trị thế nào cũng trở nên vô nghĩa nếu tình cảm không còn.
Anh vội vàng đưa tôi và nói “Đây là lần đầu tiên anh mua một món trang sức tặng một người phụ nữ. Em đã để quên nó, có lẽ trong một lần giận anh và bỏ đi khỏi nhà anh!”

Vâng, tôi như một con ngựa bất kham, một con mèo đỏng đảnh và lạnh lùng. Tôi có thể bỏ đi tất cả nếu như đó không phải là điều tôi trông chờ…
“Anh vẫn giữ nó cho em, và anh hy vọng em sẽ nhận lại nó!”
Nước mắt tôi bỗng chực trào ra với ý nghĩ “Ta không thể biết trước được đâu sẽ là lần cuối ta nhìn nhau, lần cuối ta gặp nhau”
Thực sự, tôi đã quá bất công với anh. Anh đã cố làm cho tôi thuộc về anh, anh đọc sách tìm hiểu về đôi lứa, tình yêu, thậm chí, người có chòm sao chiếu mệnh như tôi… Anh đã quá muốn sở hữu tôi, trong khi tôi chỉ muốn lững thững dạo chơi trong sự lãng mạn bồng bềnh.
Tôi cần phải hiều anh nhiều hơn, trong khi anh chỉ muốn chúng tôi thuộc về nhau mãi mãi. Những đứa con của chúng tôi sẽ được đi học ở đâu, tên chúng là gì… Ngọn lửa hừng hực trong anh càng mạnh mẽ bao nhiêu, nó lại càng làm tôi sợ bấy nhiêu.
Và chính vì vậy tôi bất công với chính anh và chính mình. Tôi đã chọn con đường ra đi.
Tôi mỉm cười, giấu đi những giọt nước mắt xúc cảm trước tình yêu mạnh mẽ của anh.

Nhưng cuộc sống đã an bài cho tôi với một tình yêu mới. Anh yêu tôi hơn hết thảy mọi thứ trên đời và tôi cũng yêu anh.

Tôi nói với anh “Anh hãy mở rộng trái tim mình và tình yêu sẽ tìm đến anh!”

Anh nói “Không thể, anh đã thử nhưng đều thất bại. Anh không thể yêu được ai khác. Các cô gái khác đều nông nổi, ngây ngô và…họ không phải là em”
Tôi nói “Anh đừng so sánh họ với em! Anh là một người tốt, có người con gái nào anh muốn mà anh lại không thể có?”

Anh ngước nhìn tôi thật sâu, không nói gì như một câu trả lời ẩn ý: “Là em!”
Ánh mắt vương vấn, đầy ám ảnh. Và nó là lý do vì sao tôi phải viết ra những dòng này. Tôi cảm thấy tôi “nợ” anh khi tôi chưa từng bao giờ cho phép anh thực sự chạm vào trái tim tôi. Bởi vì tôi quá cẩn trọng, quá e sợ, có thể e sợ về sự ràng buộc, về sự tổn thương, về gì thì tôi không rõ.

hà anh

Tôi cảm thấy tôi “nợ” anh khi tôi chưa từng bao giờ cho phép anh thực sự chạm vào trái tim tôi

Tôi trách mình là tại sao tôi có thể để anh, và một số những người đàn ông khác đã từng bước qua cuộc đời tôi phải đau khổ về mình. Họ đều yêu thương, trân trọng, bảo vệ tôi như một sinh linh bé bỏng. Họ nhìn thấy sự yếu đuối ẩn giấu trong sự mạnh mẽ của tôi. Họ nhìn thấy sự mong manh trong vẻ tự tin của tôi.. Và họ muốn bảo vệ tôi, đem lại cho tôi hanh phúc.

Còn tôi như một chiếc bát đầy nước, tình cảm thì tràn đầy nhưng không cho phép mình cử động như thể tôi sợ những giọt nước sẽ tràn ra ngoài.

“Anh sẽ mãi mãi yêu em. Bất kể khi nào em cần! Anh vẫn hy vọng một ngày nào đó em nói với anh – hãy quên đi tất cả mọi chuyện và chúng ta hãy bước tiếp chặng đường chúng ta đang bước dở!”

Tôi trả lời “Em không thể!”

Anh đáp “Anh hiểu!”

Cả ngày hôm nay, tôi buồn bã, ủ ê. Tôi cảm thấy bối rối và thất vọng với chính mình. Tôi thầm nguyền rủa cái tính nghệ sỹ ẩm ương của mình, nó bắt tôi phải suy nghĩ, phải rung động, phải đau khổ.
Tôi nhắn tin cho người bạn trai- trước anh, mà giờ đây đã trở thành một người bạn của tôi- “Cho em hỏi, anh có nghĩ em là người quá nhạy cảm không?”
“Rất rất rất nhạy cảm, em bé à! Vì sao?” Anh trả lời
“Em không biết, cảm xúc và sự nhạy cảm làm em khổ! Em cảm thấy quá nhiều những điều mình không nên cảm thấy- một lời nguyền ẩn chứa trong vận may” Tôi trả lời
“Đừng sợ, hãy sống cho ngày hôm nay, vì chúng ta sẽ không thể biết được ngày mai!”
Và anh, cũng lại là một người yêu tôi đến đau khổ, và tôi cũng đã chaỵ trốn khỏi tình yêu của anh chỉ vì tôi lo sợ chữ “Ngày mai”

Ngày mai của tôi, hy vọng sẽ được trọn vẹn với người ấy, một người rất yêu tôi và tôi cũng yêu anh. Hy vọng con ngựa hoang trong tôi chóng mỏi chân và dừng lại. Anh có đủ mạnh mẽ để khuất phục tôi? Tôi có đủ quyết tâm- không chạy trốn khỏi chính mình?
Tôi nợ chính tôi, hạnh phúc của chính mình!

Nguồn: Đẹp online

Share on Google Plus

Giới thiệu Thời trang và phong cách

0 nhận xét:

Đăng nhận xét